C'EST LA VIE..!
Ngẫm nghĩ buồn thay một chữ..Đời..!
Nhân tình thế thái..tựa mù khơi..!
Đạp nát chông gai mà dấn bước..!
Để thấy sau lưng....vạn nẻo Đời..!
NTB1967
C'EST L'AMOUR..!
Cuộc sống vui sao bởi chữ..Tình.!
Sao lòng đau quặn..lúc bình minh..?!
Lạc lõng bao đêm..dài..tăm tối..!
Để mãi quanh ta...bóng dáng..Tình..!
NTB1967
PHỐ CHIỀU
Chiều buồn xách xế dạo Phố Xe...
Min khơ..Mô lét nằm chỏng ngoe..
Gô ben máy Sác đâu chẳng thấy..
Vê lô sô lết gác bên hè...!
Lâu lâu chợt thấy mợ Pê cu..
Lam già vắng bóng..khóc hu hu.!
Vết pa phưỡn bụng đôi ba chú..
Ya già phành phạch,mắt tù mù..
Ô kìa..hoành tráng Sít đờ ca..
Ben ly kiêu ngạo..chẳng bằng ta..!
Pờ giô mô pét nằm thin thít..
Nhìn mấy em Cam đứng chật nhà..
Cháu nhà Be bét đứng xa xa..
Liếc anh Sáu bảy mặt như hoa..
Anh Su năm số ngồi khép nép..
Chị Đam thấy thế chợt cười xòa..
Kiếm hoài chẳng thấy chú Ka wa..
Brit tôn láu lỉnh vẫn lân la..
Xa xa vài mợ Sim sông nát...
Bóng chiều dần khuất..Phố nhạt nhòa..!
NTB1967
Hon nua cuoc doi..van loay hoay..
Boi doi van phai..tra no vay..
Bao nhieu mo uoc..xa tam voi..!
Duong tran le buoc..may ai hay..!
Dam me bong choc..hoa tho ngay..
Rang ro me say...van canh dai..
Boi long chua dut..niem me dam..!
Noi long ai thau..Ban ta oi..!
N.T.B
GIẤC MƠ...THƠ..!
Đường trần nhẹ bước..chật hồn thơ.
Đau thương cứ ngỡ vẫn trong mơ.
Nửa bóng trong tim mờ hư ảo.
Nửa hồn tan tác..lẫn trong thơ..!
Qúa nửa cuộc đời vẫn bơ vơ..
Chồn chân mỏi gối đợi cơn mơ..
Cố níu mê say tan thành khói..
Để lòng ôm chặt..nỗi xác xơ..!
28/03/2011
NTB1967
LINH HỒN BÉ BỎNG...
Sinh ra cũng một kiếp người..
Sao em phải chịu bao điều..đắng cay..!
Nhớ mẹ chẳng khóc lạ thay..
Bởi chưa từng biết vòng tay..mẹ hiền..!
Đói lòng giá lạnh bao đêm..
Tấm thân co quắp bên thềm..nhà ai..!
Mong sao mau đến sáng mai..
Tuổi thơ cứ thế từng ngày..trôi qua..!
Lặng nhìn..trẻ với mẹ cha..
Tung tăng trên phố..thế là..mắt cay..!
Yêu thương chắp cánh xa bay..
Thân em gánh chịu đắng cay..phũ phàng..!
Đông tàn rồi lại Xuân sang...
Một manh áo rách hai hàng..lệ rơi..!
Sáng mai đâu đó bên đời...
Một linh hồn bé...xa rời...khổ đau..!!.
30 - 7 - 2012
NTB1967
LỐI CŨ..
Cuộc đời ta..được đong đầy chua xót..!
Hơn nửa đời,gánh nặng những phân ly.
Máu trong tim,sao chẳng nóng lạ kỳ.
Hồn băng giá,sau những gì đã nhận.!
Ta vẫn tin..!.ta vượt qua số phận..
Chẳng trách hờn,chẳng thù hận một ai.
Bỏ ngoài tai những rên siết..mệt nhoài..
Chân lặng bước,mà nghe lòng khắc khoải.!
Hãy cố lên,một lần và..mãi mãi..
Hãy cho đời,dù đời chẳng cho ta..!
Trút tàn hơi..trong nỗi nhớ thật thà..
Tìm hơi ấm..muộn màng..trên lối cũ..!
12-10-2011
NTB1967
ƯỚC MƠ CUỘC SỐNG..!
Cuốc sống ta mơ..sao nhiều bất trắc..!
Đếm nỗi sầu thao thức..suốt canh khuya..
Tim đơn côi..chân mỏi mệt lối về..
Hồn cô quạnh ..giữa bến mê lạc lõng..!
Đã bao năm , ta ước mơ cuộc sống..!
Dâng cho đời..dòng máu nóng trong tim..
Cuộc đời ta..là một chuỗi kiếm tìm..
Rồi hy vọng..lại chìm trong..tuyệt vọng..!
Tri kỷ ư..ta mỏi mòn trông ngóng..!
Toàn lọc lừa..để mau chóng thăng hoa..?!
Dối lừa nhau..sau bộ mặt thật thà..
Đem hào nhoáng che xấu xa..bỉ ổi..!
Hồng nhan ơi..sao quá xa tầm với..!
Ta mãi tìm..góc bể tới chân mây..
Người theo ta , đi suốt cuộc đời này..
Chỉ là những...cơn say dài vô vọng..!
Cuộc đời ơi..mi thật là đáng sống..!
Bởi vẫn còn..bao kẻ ngóng trông ta..
Kỷ niệm kia..sao mi chẳng phai nhòa..!
Để ta tìm..trên bến xa..dĩ vãng..!
Số phận kia..tưởng làm ta ngao ngán..
Bao hận sầu..chua chát..cũng tại mi..!
Mặc cho tim..chai sạn chẳng hề gì..
Bởi ta muốn..nhìn chính mi tuyệt vọng..!
Phải vượt lên những gì ta đang sống..
Cố đi tìm..một hy vọng mong manh..
Dẫu tim ta..mang vết sẹo chẳng lành..!
Thì mơ ước vẫn phải thành...hiện thực..!
12 - 2011
NTB1967
MÊ TÌNH...
Ta gặp em..ngỡ như trong tiềm thức..
Tiếng sét tình..làm rung động con tim.
Đến bên nhau , mà cứ ngỡ vô tình.
Cùng dâng hiến , một lần là..mãi mãi..!
Chợt một đêm , ta thấy hồn tê tái..
Cơn mưa chiều , vỡ vụn bóng hình em..
Ta đợi em , khi nắng tắt bên thềm..
Rồi đêm xuống..ôm cõi lòng xơ xác..!
Bỗng đâu đây..một mùi hương thơm ngát..
Đôi môi hồng..như xé nát niềm đau..!
Ánh mắt em..đêm rực rỡ không màu..
Cuốn hồn tôi...vào đáy sâu ân ái..
Em thì thầm , em thuộc về anh mãi..!
Tôi vụng về , ôm chặt lấy bờ vai..
Lửa yêu đương..như đốt cháy đêm dài..
Chẳng cần biết..dù mai hồn tan chảy..!
Hỡi giọt mưa...xin mi đừng rơi mãi..
Kẻo mi làm..phai dấu bóng hình ai..!
Trong cơn say , ôm nỗi nhớ miệt mài..
Vùi thân xác..từng đêm dài vô vọng...
Ta đợi em..như đợi chờ hơi nóng..
Mong lửa tình..xua giá lạnh đêm đông..
Em nơi đâu..có đau nhói trong lòng.!
Em đã giết ..hồn ta trong tuyệt vọng..
Em là ai.?!..ta mỏi mòn trông ngóng..
Em mờ dần...trong nỗi nhớ mong manh..!
Đến rồi đi...tan theo giấc mộng lành..
Một món quà..mà cao xanh ban tặng..?!
Để một mai...đến bên bờ xa vắng..!
Còn chút gì..làm nỗi nhớ riêng mang..
Bao đêm sâu...anh muốn nói vội vàng....
Cảm ơn em.!..trước khi nàng..tan biến.
11 - 2011
NTB1967
MÙA NOEL CỦA TÔI..
Giáng sinh về..chợt nghe lòng se lạnh..
Ôm nỗi sầu cô quạnh..ngập hồn quanh..!
Muốn bên em..để ôm ấp dỗ dành..
Giờ tan lễ..em cùng anh sánh bước..
Đã bao năm..anh sống cùng mơ ước..!
Noel về..dạo bước lúc nửa đêm..
Chuông ngân vang..anh lặng lẽ bên thềm..
Mà vẫn ngỡ..bên em..mùa sao sáng..!
Noel 2014
NTB1967
ĐÔI MẮT..!
Đôi mắt em, đã bao lần khép lại..
Bấy nhiêu lần, anh tê tái nhớ em..!
Đêm qua đêm..em say giấc mộng lành..
Anh trằn trọc..loanh quanh miền ký ức..
Đôi mắt em, có bao giờ thao thức..!
Rồi mịt mờ..hoang vắng lúc bình minh..
Hay mắt em..chỉ chan chứa biển tình..
Để vùi dập, một sinh linh khờ dại..!
Đôi mắt em..có khi nào tê tái..
Bởi tìm hoài..mà chẳng thấy tương lai!
Bao đêm vui..em quên cả ngày dài..
Quên mất kẻ..lạc loài..trong đáy mắt..!
NTB1967
ĐÊM LOẠN OSAKA...
Chiếc Honda Super Four 400 VTec chồm lên và lao vút đi...Đường phố về đêm thật mát mẻ , chẳng bù với ban ngày , người xe đông nghẹt, không khí hầm hập nóng..Liếc nhìn những ánh đèn màu lấp lánh bên hè Phố, thấp thoáng những bóng hồng nói cười tíu tít, bước ra từ những Shop quần áo..những Beauty Salon.. Tôi thầm nghĩ...đất nước mình giờ đã thay đổi quá nhiều , đường phố đẹp hơn , những cô gái cũng đẹp hơn...nghĩ đến đây, tôi chợt thấy buồn cười vì những suy nghĩ của mình...Chợt chiếc điện thoại vệ tinh trong túi quần tôi rung nhẹ , tôi đưa tay nút áo bấm một cái , chiếc Microphone chỉ nhỏ như hạt đậu xanh nằm lọt trong lỗ tai tôi bắt tín hiệu..
- Alo...Tôi nghe đây...Vẳng từ đầu dây bên kia, tiếng Đại tá sếp lớn của tôi nghe có vẻ hưng phấn..
- Thế nào, cậu đang đi bát phố phải không..?..Vậy cứ thư giãn thoải mái đi nhé, 8 giờ sáng mai tới Văn phòng gặp tôi, có việc cho cậu đấy..!
- Vâng..thưa sếp..!
Tôi tắt máy và chép miệng, cứ y như lúc mình đang thả hồn mơ mộng là cái lão già này lại gọi..!.Lần trước, sau khi hoàn thành Điệp vụ đột kích căn cứ địa Cao minh..cấp trên cho tôi được nghỉ 4 tuần...Thật là một quãng thời gian tuyệt vời cho một Sĩ quan điệp báo luôn cận kề với hiểm nguy..!.Và giờ đây, ngay khi nghe tiếng Đại tá ở đầu dây bên kia..Là tôi biết mình lại sắp sửa thi hành một Điệp vụ nữa đây...thế là lại phải chấm dứt những mơ mộng..Nhưng thôi, biết sao bây giờ vì mình đã chọn con đường binh nghiệp rồi..! Và tôi cũng tự hào về chính bản thân mình, gần hai mươi năm trong ngành điệp báo với cấp bậc đại úy và vô số những bằng khen..Tôi là một trong những đứa con cưng của Cục Quân báo..Được cấp xe riêng, nhiều ưu ái và quyền lợi vì một điều đơn giản..Tôi là một điệp viên ưu tú..luôn hoàn thành những Điệp vụ bất khả thi..!
Đúng 8 giờ sáng, tôi có mặt tại Văn phòng của Đại tá. Vừa bước vào, cô thư ký riêng của Đại tá ngước lên nhìn thấy tôi mừng rỡ reo lên..
- Woah..lâu quá mới thấy Đại úy, nhìn anh vẫn cuốn hút như độ nào...hihi...!.Dù đã quá quen với cảnh này , nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bối rối trước vẻ tinh quái của cô nàng này..!.Nhưng với bản lĩnh của một sĩ quan điệp báo từng thành công nhiều điệp vụ Hoa Hồng, tôi đâu dễ dàng để cô ta bắt tẩy được..
- Oh..cám ơn lời khen của người đẹp, hôm nay trông cô thật quyến rũ, chiếc váy cô đang mặc rất hợp với dáng người của cô đó..!.Thôi..làm ơn báo với Đại tá là tôi đã tới..Cô thư ký nhận được lời khen khuôn mặt tươi rói, nên quên cả trêu chọc tôi, cô bấm vào máy liên lạc nội bộ :
- Dạ thưa Đại tá, có Đại úy NTB1967 đến gặp Đại tá...Dạ vâng ạ..!.Nói xong, cô nàng ngước lên nhìn tôi nháy mắt..
- Đại tá mời anh vào..!..
Tôi bước đến cánh cửa phòng riêng của Đại tá mà chợt thoáng buồn cười..Cái lão già này đúng là bảo thủ, thời đại này mà lão vẫn dùng thư ký với máy liên lạc nội bộ cứ như là hồi thế kỷ trước....
Tôi nhẹ nhàng tiến đến cành cửa phòng , đưa tay nắm lấy quả đấm cửa..Một cảm giác lành lạnh khi da tay tiếp xúc với quả đấm bằng sứ trắng..Thú thật là quả đấm cửa này tôi đã nắm không biết bao nhiêu lần , nhưng lần nào khi chạm vào nó tôi cũng có một cảm giác đặc biệt..rất khó tả..!.Có thể là do mỗi lần chạm vào nó là đa phần sau đó là một Điệp vụ nguy hiểm chăng..?!..và đó cũng là câu trả lời mà tôi tự suy diễn ra để tự thỏa mãn mình mà thôi, chứ tôi cũng chẳng biết có đúng hay không nữa..
- Vào đi đại úy..Đại tá cất tiếng mời tôi, ông đang ngồi ngả lưng trên ghế bành sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi. trông ông thật trẻ trung với chiếc áo thun cá sấu màu kem..Là thuộc cấp của ông đã gần mười năm nay, nhưng đến giờ tôi có cảm giác ông không hề già đi chút nào..Mái tóc hơi bồng điểm bạc và bộ ria mép luôn được cắt tỉa cẩn thận..kiểu như tài tử Charles Bronson..Trông ông giống một diễn viên điện ảnh hơn là một sĩ quan tình báo cao cấp..
- Thế nào..kỳ nghỉ vừa rồi có đủ thoải mái chưa con trai..?
Câu hỏi của Đại tá cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi, tôi ấp úng..
- Thưa đại tá , rất vui ạ..!.Thông thường, những lúc chỉ có tôi và ông , ông thường nói chuyện với tôi như một người cha nói chuyện với con trai của mình..Và tôi, một sĩ quan điệp báo từng vào sanh ra tử, nhưng khi đối diện với ông tôi lại thấy mình thật nhỏ bé..Đại tá nhấn vào nút máy liên lạc, miệng hỏi tôi :
- Làm một cốc cà phê cho tỉnh táo nhé..Và không đợi tôi trả lời, ông nói vào máy với cô thư ký..
- Cho tôi hai cốc cà phê, nhớ cốc của tôi ít đường thôi đấy..!.Nói xong ông quay sang tôi nháy mắt.. Cái con bé này, cứ mỗi lần anh đến là nó lại bỏ nhiều đường vào cà phê của tôi..!...Ha..ha..Ông chợt buông một tràng cười thoải mái như để xua tan không gian tĩnh lặng trong phòng...
Móc trong túi áo ra gói Pall mall đỏ, tôi mời ông một điếu..Điếu thuốc vừa lọt vào tay ông thì đã nghe một tiếng...coong nhẹ ngân..Một chiếc bật lửa Dupont sơn mài màu huyết dụ ngay lập tức đã xuất hiện trên tay tôi..(..chiếc bật lửa này chính là món quà của một nữ điệp viên địch đã tặng cho tôi trong một điệp vụ kinh hoàng tại Cu-ba..và tôi luôn giữ nó như để ghi nhớ trong lòng..lần trở về từ..cõi chết đó..!.)...
Rít một hơi khá dài , sau khi ngửa cổ thả ra một luồng khói đặc quánh lên trần nhà, đại tá vào đề...
- Chuyến bay PA-620 của Hãng hàng không Pacific Airline chúng tôi chuẩn bị đáp xuống sân bay Osaka..Xin quý khách hãy thắt dây an toàn để máy bay sẵn sàng hạ cánh..
Tôi đang ghé mắt qua cửa sổ máy bay chiêm ngưỡng khung cảnh thành phố Osaka dưới cánh máy bay. Đảo quốc Nhật bản này cũng đã có ít nhiều kỷ niệm khó quên với tôi, nên quên mất tiếng cô Tiếp viên hàng không loáng thoáng bên tai..Chợt một giọng nói êm dịu vang lên sát bên :
- Xin lỗi quý khách ! Máy bay sắp sửa hạ cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn vào ạ..!
Khẽ ngước lên nhìn, đứng cạnh tôi là một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục Tiếp viên hàng không..Cô gái có nét mặt nửa Âu nửa Á, đôi mắt đen tròn của một cô gái châu Á, nhưng sống mũi và làn da sáng của cô lại đậm chất Tây phương..Quả là một sự kết hợp quá hoàn hảo..!
Tôi khẽ nheo mắt :
- Xin lỗi cô, tôi đang suy nghĩ nên hơi lơ đễnh...Vừa nói tôi vừa kéo dây an toàn thắt vào người..
- Oh..không sao thưa quý khách.!.Tôi mới là người phải xin lỗi vì đã cắt ngang luồng suy nghĩ của ngài..Cô gái nhoẻn miệng cười gật đầu chào tôi và đi về phía buồng lái..Nhìn theo phía sau cô, tôi chợt nghĩ "..Không biết người bạn đời sau này của cô ta có được hưởng những lời mật ngọt như thế không nhỉ.."..Và tôi khẽ bật cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình..!
. . . . .
Tôi lơ đễnh liếc nhìn đường phố Osaka qua cửa chiếc Taxi , lúc này trời vừa sẩm tối, bên hè phố những bảng quảng cáo nhấp nháy xanh đỏ chi chít tiếng Nhật, người đi lại vào ra nhộn nhịp..Một nét đặc trưng của đất nước châu Á phát triển này, một nơi mà mức sống thuộc loại đắt đỏ nhất thế giới..
Anh chàng tài xế Taxi nhìn tôi qua kính hậu :
- Ông muốn nghỉ ở đâu ạ..! Tôi khẽ liếc nhìn khuôn mặt có phần tinh ranh của anh ta..
- Không quan trọng, anh có thể đưa tôi đến một khách sạn nào đó ở trung tâm thành phố cũng được. Nghe tôi nói vậy, anh chàng hào hứng :
- Ok.!.Tôi sẽ đưa ngài tới khách sạn Hoa Hướng dương. Nơi đây rất lịch sự, phục vụ chu đáo, giá cả tương đối và quan trọng là đầy đủ các dịch vụ cần thiết cho một người lịch lãm như ông...Nói đến đây, anh chàng nhìn tôi với ánh mắt láu lỉnh...
Tôi bật cười...
- Ok..Chở tôi đến đó đi..!
...Khách sạn Hoa Hướng dương được thết kế đúng phong cách Nhật bản. Khuôn viên rất rộng, các dãy nhà trệt bằng gỗ và các cánh cửa kéo..Nhân viên nữ bận toàn trang phục Kimono..Tôi thầm nghĩ "..Ở một đất nước có giá Địa ốc cao ngất trời mây thế này mà xây dựng một khách sạn theo phong cách Nhật bản toàn nhà trệt thế này thì chắc chắn chủ của nó phải là một tay Tài phiệt cỡ bự đây.!."
Ngâm mình trong chiếc chậu tắm bằng gỗ, bao nhiêu mệt nhọc của chuyến bay dường như tan biến. Nhấp một ngụm uýt ki trên chiếc mâm gỗ để kế bên bồn tắm, tôi bắt đầu sắp sếp kế hoạch hành động của mình..!
..Theo chỉ thị lần này của cấp trên, tôi phải thực hiện nhiệm vụ đột nhập và đem về một đĩa CD-Room..Trong chiếc đĩa đó có chứa những dữ liệu tuyệt mật của địch..Và theo tin tình báo của ta, nó được cất trong một chiếc két sắt đặt tại một Tòa soạn của một tờ Tuần báo ở thành phố Osaka , tất nhiên Tòa soạn này chính là một trạm trung chuyển bí mật của Cơ quan Tình báo địch quân trá hình..Và tôi cũng đã được Đại tá cung cấp cho tôi một số thông tin về những điệp viên của địch núp dưới danh nghĩa Chủ bút và nhân viên của Tờ báo này...
Đầu tiên là Takaharo, sau cương vị chủ bút của Tạp chí này thì y chính là một điệp viên sừng sỏ..từng được huấn luyện đặc biệt tại KGB ( Cục tình báo Liên bang ) thời Liên xô cũ..Hắn cũng đã có gần hai mươi năm hoạt động tình báo tại nhiều quốc gia trước khi về đây..Dưới tay hắn là hai phụ tá đắc lực gồm một nam và một nữ..Nam dưới tên là Kanto, tên này vốn là một Võ sư Kiếm đạo đã từng có một võ đường với hàng trăm võ sinh tại Nhật bản..và một phụ tá khác là Myoshi..Một cô gái xinh đẹp từng đoạt Huy chương bạc Olympic môn Judo..trước khi được Cơ quan Tình báo địch thu nạp..
Để tránh bị địch phát hiện và sớm tẩu tán chiếc đĩa CD-Room, cấp trên quyết định chỉ để một mình tôi thi hành..Và điệp vụ lần này cấp trên bố trí thêm cho tôi một cộng sự, và tôi có nhiệm vụ liên lạc để phối hợp hành động. Vì cộng sự này của tôi đang sinh sống tại thành phố Osaka nên có thể hướng dẫn tôi về đường đi nước bước và có thể đóng vai phụ cho tôi khi cần..Một điều quan trọng mà Đại tá đã căn dặn tôi, đó là phải hành động bí mật nhưng thật thần tốc..Thời gian tối đa để tôi điều nghiên và hoàn thành nhiệm vụ không được quá 1 tuần, vì nếu quá thời hạn trên, chiếc đĩa CD-Rom chứa đựng tài liệu sẽ bị địch chuyển đi..!
..Quấn chiếc khăn tắm quanh người, tôi bước ra ngoài và mở chiếc vali để kiểm tra lại vũ khí trước khi tự thưởng cho mình một điếu thuốc vì tôi vốn nghiện thuốc lá nặng..Cách đây ba năm, các bác sĩ của Cục Quân báo đã cảnh báo với tôi là.: ".Nếu tôi không bỏ thuốc lá , thì chắc chắn sau hai năm hai lá phổi của tôi sẽ thành..cái rổ..!." Thật buồn cười, trong đợt kiểm tra sức khỏe của Cục mới đây, tôi vẫn có thể lặn hơn 5 phút mà..không cần ống thở..!.!..
..Sau khi thao tác kiểm tra khẩu Browning yêu thích và chiếc ống hãm thanh Smith & Wesson đặc chủng dành cho các điệp viên cao cấp, mà khi gắn nó vào tiếng nổ phát ra khi ta bắn còn nhỏ hơn tiếng..bật nút chai Sâm panh..Tôi nhẹ nhàng xếp chúng lại và khoan khoái lấy từ trong va li ra một chiếc bật lửa, chỉ cần bấm nhẹ một ngón tay..một tiếng " ..Tách.." vang lên và một ngọn lửa bật cháy từ chiếc bật lửa mạ vàng sang trọng...Nhưng ít ai biết rằng chiếc bật lửa này là một bảo bối cực kỳ lợi hại mà tôi sẽ cần sử dụng trong điệp vụ lần này..
..Không khí buổi sáng ở Osaka thật dễ chịu, trong bộ trang phục lịch sự nhưng không quá trang trọng dễ gây chú ý, tôi bước ra tiền sảnh Khách sạn, sau khi dặn bộ phận lễ tân khách sạn không cần dọn phòng, vì tôi đi dạo một lát sẽ về.
Tôi thong thả bước dạo trên hè phố như một du khách nhàn rỗi, được một đoạn, tôi ghé vào một quán cà phê bên hè phố gọi một ly Cà phê uống cho tình táo, đây cũng là thói quen của tôi. Sau khi uống cạn hơn nửa ly Cà phê đen, tôi đến quầy gọi để gọi điện thoại..Thường thì, chỉ trừ những trường hợp đặc biệt, còn ngoài ra tôi không bao giờ sử dụng điện thoại di động trong các điệp vụ. Đó là thói quen của những điệp viên dày dạn kinh nghiệm, bởi các loại sóng vô tuyến, dù ngắn hay dài sẽ nhanh chóng bị vệ tinh phát hiện và định vị, từ đó đối phương sẽ dễ dàng xác định được vị trí của mình, đó là chưa nói tới việc bị nghe lén..!.Hơn nữa, những điệp vụ của tôi thường là không được phép thất bại, và nếu có thất bại thì cũng không thể nào cầu viện ngay được..Vì biết kiếm đâu ra ngay một đội ở phương xa này để cứu viện..?! Thế thì cần gì điện thoại di động..!
Tôi từ tốn bấm số, số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng mà Đại tá đã trao cho tôi để liên lạc với cộng sự của mình. Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ êm dịu cất lên..
- Alo..
Tôi thoáng nghĩ thầm..lại là phụ nữ..!
- Vâng, xin chào..Tôi là lữ khách phương xa, không biết hôm nay thời tiết Osaka có mưa không ạ..?
Một thoáng im lặng, sau đó giọng người phụ nữ đáp trả..
- Thưa ngài, hôm nay chỉ có Tokyo có mưa thôi..
Thế là mật khẩu đã trùng khớp, tôi nhẹ nhàng tự giới thiệu..
- Chào cô, tôi là NTB1967..xin phép cô cho tôi được biết tên và lúc nào chúng ta có thể gặp nhau..?
- Vâng, chào anh..Tôi là Jessica Mai..rất vui được gặp anh, tôi ở ngoại ô phía đông thành phố..
Sau khi được cô gái cho biết về địa điểm gặp mặt, tôi gác máy về bàn uống nốt ly cà phê..Trên đường về tôi ghé quầy báo mua một tờ Tạp chí..
Quán cà phê Hoàng hôn, nơi chúng tôi hẹn gặp nằm ở ngoại ô phía đông Osaka..Để nhận biết, chúng tôi đã thỏa thuận tôi sẽ đeo kính đen, ngồi đọc tờ Tạp chí Ô tô ở phía bên trái quầy..còn cộng sự của tôi sẽ cầm bóp tay màu tím than, một màu rất khó bị trùng hợp ngẫu nhiên. Hai phút sau giờ hẹn, cô gái đẩy cửa bước vào..Dù đang giả vờ đọc báo nhưng ánh mắt tôi vẫn quan sát toàn bộ khu vực cửa quán. Ngay khi cô gái cầm chiếc bóp tay màu tím bước vào, tôi nhận ra ngay là đã gặp cô và tôi thấy rất thú vị về sự trùng hợp này..!.và tôi liên tưởng ngay tới cái tên Jessica Mai của cô..Thoáng đảo mắt một vòng, cô gái nhẹ nhàng bước đến bàn tôi ngồi xuống..nhoẻn miệng cười..
- Xin lỗi anh, tôi đến hơi muộn, anh chờ lâu chưa..?!
Tôi bỏ tờ Tạp chí xuống, mỉm cười đáp lễ..
- Cô đến đúng giờ đó chứ..chút nũa là tôi còn đến muộn hơn cô..!
Tuy đã nhận ra cô gái này, nhưng tôi vẫn làm như chưa gặp bao giờ để thử xem trí nhớ của cộng sự mình đến đâu..Tôi gỡ kính ra và mời cô dùng nước.
Cô gái ngước đôi mắt đen tròn lên nói với người phục vụ..
- Anh cho tôi một ly Cocktail nhé...Lúc này cô mới quan sát tôi, và tôi nhận ra một thoáng ngập ngừng trong mắt cô gái..
- Xin lỗi, nhưng..hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi..!
Tôi buột miệng cười..
- Haha..tôi mới là người phải xin lỗi cô, vì tôi là chúa hay quên thắt dây an toàn..Ánh mắt cô gái chợt sáng lên..
- Ah..thì ra là quý khách..!
Tôi nhìn cô mỉm cười..thì ra cô gái này không những đẹp mà còn có óc khôi hài nữa..Trong bộ trang phục dạo phố, tuy không lộng lẫy bằng khi trên máy bay trong bộ trang phục Tiếp viên hàng không, nhưng trông cô dịu dàng và dễ gần hơn..Và chắc rằng với cộng sự này thì nhiệm vụ sẽ được chúng tôi thi hành trót lọt thôi..!.Nghĩ đến đây, tôi thầm cảm ơn Đại tá, ông ấy đúng là cấp trên tuyệt vời của tôi.! Thoáng nhớ lại suy nghĩ của mình về cô gái lúc trên máy bay, tôi bật cười thành tiếng..
..Không khí buổi sáng ở Osaka thật dễ chịu, trong bộ trang phục lịch sự nhưng không quá trang trọng dễ gây chú ý, tôi bước ra tiền sảnh Khách sạn, sau khi dặn bộ phận lễ tân khách sạn không cần dọn phòng, vì tôi đi dạo một lát sẽ về.
Tôi thong thả bước dạo trên hè phố như một du khách nhàn rỗi, được một đoạn, tôi ghé vào một quán cà phê bên hè phố gọi một ly Cà phê uống cho tình táo, đây cũng là thói quen của tôi. Sau khi uống cạn hơn nửa ly Cà phê đen, tôi đến quầy gọi để gọi điện thoại..Thường thì, chỉ trừ những trường hợp đặc biệt, còn ngoài ra tôi không bao giờ sử dụng điện thoại di động trong các điệp vụ. Đó là thói quen của những điệp viên dày dạn kinh nghiệm, bởi các loại sóng vô tuyến, dù ngắn hay dài sẽ nhanh chóng bị vệ tinh phát hiện và định vị, từ đó đối phương sẽ dễ dàng xác định được vị trí của mình, đó là chưa nói tới việc bị nghe lén..!.Hơn nữa, những điệp vụ của tôi thường là không được phép thất bại, và nếu có thất bại thì cũng không thể nào cầu viện ngay được..Vì biết kiếm đâu ra ngay một đội ở phương xa này để cứu viện..?! Thế thì cần gì điện thoại di động..!
Tôi từ tốn bấm số, số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng mà Đại tá đã trao cho tôi để liên lạc với cộng sự của mình. Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ êm dịu cất lên..
- Alo..
Tôi thoáng nghĩ thầm..lại là phụ nữ..!
- Vâng, xin chào..Tôi là lữ khách phương xa, không biết hôm nay thời tiết Osaka có mưa không ạ..?
Một thoáng im lặng, sau đó giọng người phụ nữ đáp trả..
- Thưa ngài, hôm nay chỉ có Tokyo có mưa thôi..
Thế là mật khẩu đã trùng khớp, tôi nhẹ nhàng tự giới thiệu..
- Chào cô, tôi là NTB1967..xin phép cô cho tôi được biết tên và lúc nào chúng ta có thể gặp nhau..?
- Vâng, chào anh..Tôi là Jessica Mai..rất vui được gặp anh, tôi ở ngoại ô phía đông thành phố..
Sau khi được cô gái cho biết về địa điểm gặp mặt, tôi gác máy về bàn uống nốt ly cà phê..Trên đường về tôi ghé quầy báo mua một tờ Tạp chí..
Quán cà phê Hoàng hôn, nơi chúng tôi hẹn gặp nằm ở ngoại ô phía đông Osaka..Để nhận biết, chúng tôi đã thỏa thuận tôi sẽ đeo kính đen, ngồi đọc tờ Tạp chí Ô tô ở phía bên trái quầy..còn cộng sự của tôi sẽ cầm bóp tay màu tím than, một màu rất khó bị trùng hợp ngẫu nhiên. Hai phút sau giờ hẹn, cô gái đẩy cửa bước vào..Dù đang giả vờ đọc báo nhưng ánh mắt tôi vẫn quan sát toàn bộ khu vực cửa quán. Ngay khi cô gái cầm chiếc bóp tay màu tím bước vào, tôi nhận ra ngay là đã gặp cô và tôi thấy rất thú vị về sự trùng hợp này..!.và tôi liên tưởng ngay tới cái tên Jessica Mai của cô..Thoáng đảo mắt một vòng, cô gái nhẹ nhàng bước đến bàn tôi ngồi xuống..nhoẻn miệng cười..
- Xin lỗi anh, tôi đến hơi muộn, anh chờ lâu chưa..?!
Tôi bỏ tờ Tạp chí xuống, mỉm cười đáp lễ..
- Cô đến đúng giờ đó chứ..chút nũa là tôi còn đến muộn hơn cô..!
Tuy đã nhận ra cô gái này, nhưng tôi vẫn làm như chưa gặp bao giờ để thử xem trí nhớ của cộng sự mình đến đâu..Tôi gỡ kính ra và mời cô dùng nước.
Cô gái ngước đôi mắt đen tròn lên nói với người phục vụ..
- Anh cho tôi một ly Cocktail nhé...Lúc này cô mới quan sát tôi, và tôi nhận ra một thoáng ngập ngừng trong mắt cô gái..
- Xin lỗi, nhưng..hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi..!
Tôi buột miệng cười..
- Haha..tôi mới là người phải xin lỗi cô, vì tôi là chúa hay quên thắt dây an toàn..Ánh mắt cô gái chợt sáng lên..
- Ah..thì ra là quý khách..!
Tôi nhìn cô mỉm cười..thì ra cô gái này không những đẹp mà còn có óc khôi hài nữa..Trong bộ trang phục dạo phố, tuy không lộng lẫy bằng khi trên máy bay trong bộ trang phục Tiếp viên hàng không, nhưng trông cô dịu dàng và dễ gần hơn..Và chắc rằng với cộng sự này thì nhiệm vụ sẽ được chúng tôi thi hành trót lọt thôi..!.Nghĩ đến đây, tôi thầm cảm ơn Đại tá, ông ấy đúng là cấp trên tuyệt vời của tôi.! Thoáng nhớ lại suy nghĩ của mình về cô gái lúc trên máy bay, tôi bật cười thành tiếng..
...
Thấy tôi đột nhiên bật cười, Jessica nhìn tôi..
- Anh cười gì vậy, bộ nhìn tôi buồn cười lắm hả..?!
Tôi vội chống chế ngay..
- Oh..xin lỗi cô..!.Tôi có một thói quen xấu là đôi khi có điều gì thoải mái trong người là lại không kềm chế được..Rất vui dược công tác một đồng nghiệp xinh đẹp như cô..
Ánh mắt Jessica cụp xuống lộ vẻ bẽn lẽn..
- Gọi tôi là Jessi dược rồi..
Tôi được nước nhìn cô bằng ánh mắt tinh nghịch, nghĩ thầm : " Ai có thể ngờ được sau vẻ bề ngoài dịu dàng và xinh đẹp kia bản lĩnh của một điệp viên sắp sửa cùng tôi thi hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.!.".
Sau khi bàn bạc vài vấn đề trong kế hoạch sắp tới, chúng tôi ngồi nói chuyện gẫu về nước Nhật và tôi tranh thủ tìm hiểu đôi nét về Jessi..
Thì ra Jessi có mẹ là người Việt và bố là người Mỹ, mẹ cô là một Việt kiều sinh sống ở Mỹ lâu năm, sau khi kết hôn với bố cô một thời gian, để thuận lợi cho công việc, hai người quyết định sang định cư ở Nhật vì bố cô có một Công ty ở đây..và Jessi cũng theo bố mẹ sang đây từ năm 10 tuổi..Cô có bản tính dịu dàng của một phụ nữ Áđông như mẹ cô..nhưng lại thừa hưởng tính cương quyết và tự lập của bố, chính vì vậy mà cô quyết định sống tự lập chứ không cần dựa dẫm vào bố mẹ, dù gia đình cô cũng thuộc hàng khá giả..
Còn vấn đề tại sao và lúc nào cô gia nhập cơ quan Phản gián thì chắc các bạn cũng biết, đó là bí mật của ngành Điệp báo mà tôi không được phép tìm hiểu..!
. . . . . . . . .
Jessi ra về trước, tôi ngồi lại nghe thêm vài bản nhạc thư giãn sau đó bắt Taxi về khách sạn. Tôi quyết định dùng bữa tại khách sạn vì tôi vốn bảo thủ về mặt ẩm thực, rất khó thích nghi với những món ăn lạ..dù công việc luôn phải đi khắp nơi nhưng tôi vẫn không thể nào nuốt được những món ăn lạ..!.Đó cũng là một nhược điểm của tôi, khiến tôi luôn bị sụt cân sau những chuyến công tác dài ngày..nhưng bù lại, tôi lại được Đại tá ưu ái cho nghỉ lâu hơn, vì ông biết cái nết khó ăn của tôi..Rất may là trong Thực đơn của Khách sạn có vài món tôi dùng được. Sau khi dùng bữa, tôi mở máy tính lên và tranh thủ tìm hiểu thêm về Tờ Tuần báo mà tôi sắp phải thi hành nhiệm vụ đột kích mà tôi không được phép thất bại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ Omega Chronograp trên tay, mới đó mà đã hơn 4 giờ chiều, một ngày sắp sửa trôi qua..Tôi vội tắt máy và vào buồng tắm, tối nay tôi phải đi bát phố và thư giãn cho tinh thần thật thoải mái.. Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không còn giây phút nào rảnh rỗi nữa..!